GIẢ SỐNG
Kẻ nào tới tận cùng số phận
Nhìn đám đông như bọn giả nhân
Tối qua tới tận cùng cõi sống
Tôi nhìn quanh một bọn vô tâm
Giữa cuộc đời, vâng tôi yếm thế
Bởi tinh thần lẽo đẽo thịt xương
Hôm qua một người già lạc lối
Hỏi tôi ông có biết không ông
Con đường đó với gia đình đó
Tôi lắc đầu lẩn tránh loanh quanh
Sẽ tới lúc căn nhà tôi tạm trú
Cũng lăn nhào như kẻ động kinh
Nhưng có phải sống là dự tính
Và hoàng hôn sửa soạn bình minh
Tôi biết vậy tuy trong mỗi sáng
Vẫn ngồi ăn lấy sức cho nhanh
Ta đội mũ chưa chắc bù nhìn
Tuy chim vẫn liệng vòng sợ hãi
Tư tưởng anh chưa phải là tôi
Nhưng đành vậy, ta liên kết đại.
(Báo Nghệ Thuật số 22)
SANG TRANG
Lật qua trang sách lưu vong
Thấy lòng biển trắng, còn không thấy gì
Thấy rồi
Thuyền chữ
Li ti
Chữ đi còn nghĩa
Thuyền đi thuyền lìa.
Chữ trôi dừng lại sau bìa
Thuyền trôi bốn bể, thuyền về bể dâu.
Có đêm gấp sách gối đầu
Vẳng nghe chữ nghĩa gọi tầu sang trang.
(Viên Linh)
TỰ SÁT
Anh giải nghĩa cho tôi
vì sao anh muốn chết
vừa tan vỡ nghĩa đời
hay mộng tình chớm hết
Kẻ khác chính là người
tôi chọn làm địch thủ
tự đó sống ở đời
tôi ra công phòng vệ
Nhưng hạn sống trăm năm
có ai mang đủ số
tượng đá phải hằng hằng
vậy mà rồi cũng vỡ
Ta sẽ thua sẽ thua
để cho tôi tự xử
Ở đời có kẻ sướng
có kẻ khổ như anh
qua đêm rồi sẽ sáng
khởi sự lại bình minh
Kẻ sung sướng hôm nay
đã về hùa tối trước
nhưng chống đối từng người
cũng về hùa lúc chết
bỡi khi ta thở hắt
đành khuất phục mọi người
vì bàn tay vuốt mắt
không phải là tay tôi
Trong những cõi nhân sinh
một mình không có tội
Anh hãy sống mình anh
dương gian bao lục địa
trong những cuộc hành trình
ta một mình một chỗ
Nhưng đi là phải đến
sống đây tra vấn hoài
mà kẻ khác là người
nói lên lời nói chót.
Hắn cầm lấy con dao
tự mình đâm thủng ngực
khi nạn nhân kêu gào
hắn há mồm khóc lóc
Trong cái chết tự do
giây nộm đời vẫn giật
(Báo Nghệ Thuật số 25)
TÂM TRÍ
Tôi vội vã về xô bật cửa em
Căn nhà trống như lời lối xóm
Giữa đời đông, toi sống dửng dưng
Em yêu dấu, nơi này tôiphải chết
Chọn phản bội làm quê hương
Mặt mày đầy dấu vết
Tôi trở dậy không bình yên
Nào hiểu mình biến dạng
Ngày chém vèo như một
Bắn suốt tôi qua bức tường ảo vọng
Em yêu dấu, tôi vừa tới đó
Bật ngửa trước em ngời sáng
Dung nhan như một tấm gương
Thấy tóc tai mồm miệng mình thú vật
Tôi vồ em cấu xé hân hoan
Mày lăn lộn bên này cánh cửa
Khi tỉnh giấc tôi về Hư Không
Núp Quá Khứ em nằm thở dốc
Kéo cánh hồng che kín mộng đen
Em yêu dấu, lần này em hãy nhận
Chọn kẻ khác yêu thương
Mặt mày đầy thù hận
Đã trăm lần đi qua một chỗ
Tâm hồn tôi biến dạng luôn luôn
Em yêu dấu, biết làm saio lúc chết
Lặng vào em và nghĩ quên quên
Tôi tỉnh giấc trong đêm và hắn ngủ
Ngủ trong tôi còn thức gã vô liêm
Tôi mộng mị tình điên và ý lũ
Tới bình minh hắn biết, ngó trân trân
Hoá trang mình kẻ khác
Tôi về thăm hỏi anh em
Cái bắt tay lời hỏi bạn chó đẻ
Có gì hơn là bộ mặt dưng
Hãy nhớ chúng là người kiếp trước
Hãy quên mày chửa sống hôm nay
Tôi đi qua vườn hoa
Rưng rưng màu nắng mới
Gót chân nhỏ em thơ
Trên lệ hồng chảy vội
Hôm nay mày sống nốt một đời
Đã ở đó, đã nằm yên dưới đó
Tay hồng tôi móc mắt tôi đui
Chọn dĩ vãng anh em
Bộ mặt mày tàn phá
Trở về đây lần chót
Hoá trang bằng bộ mặt ngây thơ
Tôi gõ cửa em lòng rụt rè ngón nhỏ
Nhận đi em, tôi vừa mơi sinh ra
Hốt hoảng trong đêm đen
Em nhận chìm đứa nhỏ
Một kiếp người trôi với dòng sông
Chưa hiểu thấu đời đời thác lũ
Chọn tương lai dạm mặt
Mày tự sát từ đây
Tôi hốt hoảng cầy tung trí nhớ
Trên đĩa tròn quay sáu mặt vuông
Dù úp ngửa vẫn từng ấy số
Bình minh tôi đứng trong gương
Chọn nàng làm ngõ tới
Mày không lối trở về
Vẫn bấy nhiêu bộ mặt
Mày đổi lốt làm chi
Thôi đã hết suốt một thời biến dạng
Dưới mặt nào cửa cũng im luôn
Tôi gõ mãi, tay đã kiền với gỗ
Thân như cây, trí rụng từng cành
Chọn hiện tại làm người
Tính giờ mày đổi lốt.
(Báo Nghệ Thuật số xuân Bính Ngọ 1966)
PHƯỢNG LIÊN
Anh đi hồn tiếc thương nhiều
Ngọn xoan thưa lấp bóng chiều cuối sân
Nẻo sầu đôi dạ phân vân
Nửa thân yên ngựa nửa thân tay mình
Có hoài tuổi dại không em
Trời thôi ráng đỏ thu phiền không gian
Mắt em đầy mộng điêu tàn
Yên nghe ván ấy xuôi tràng giang xa
Thôi cồn với tháp bao la
Ngựa đi buớc nhỏ may là cửa ô
Mai quen với dạ bơ thờ
Hơi nghe lãng đãng sương mù nhớ nhau
Thôi còn giấc ngủ đêm thâu
Một hành lang rộng vây sầu Phượng Liên.
Sài Gòn, 1959.
(Báo Hiện Đại, số 2, 1960. [Tạp chí do Nguyên Sa chủ trương.]
Đã in trong thi tập Hóa Thân, báo Văn Nghệ xuất bản, 1964, tr. 63-64. [Văn Nghệ do Lý Hoàng Phong chủ trương]